Nắc tê bím em sinh viên bím hồng dáng ngon quá đi

Tối đến, con hẻm tối gần nhà chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn đường lập lòe chiếu lên vỉa hè loang lỗ vết mưa cũ. Em nói nhanh đi, đừng chọc điên anh ” Thư cúi đầu, tóc rũ xuống che khuôn mặt đẫm lệ, thú nhận một phần sự thật: “Nam có lần khám thai cho em, anh ta… sờ soạng em, em sợ quá không dám nói, anh ta quay clip uy hiếp em, em không muốn anh biết.”
Hoàng đỏ mắt, đứng bật dậy, đấm mạnh vào tường, tiếng “rầm” vang lên như xé tan không gian, ” Thật sự chỉ là chạm thôi sao, chỉ vậy mà em giấu anh, em sợ gì chứ, em đùa anh hả” Thư quỳ xuống sàn, ôm chân anh, “Anh, em sợ mất anh, sợ anh không tin em, em không muốn gia đình mình tan nát.” Hoàng thở dốc, tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng run: ” Em nghĩ anh là con nít sao, em còn chưa nói hết ra sao”? Hoàng đập mạnh tay xuống bàn, tiếng “ầm” vang lên làm cốc nước sóng sánh, “Thư, anh thấy tin nhắn từ Nam, em nói đi, chuyện gì giữa em với nó?” Nước mắt Thư trào ra, cô bật khóc, giọng nghẹn ngào: “Anh, em sai rồi, nhưng không như anh nghĩ đâu.” Hoàng nghiêng người, mắt hằn tia máu, ” Không như anh nghĩ là sao?